Mình là con trai, ước muốn lớn nhất của cả đời mình là được làm con gái

Mình cũng là gay, mình điều trị HIV được hơn 2 năm rồi và mình cũng bắt đầu nhận thấy mình tơi vào trầm cảm cách đâu hơn 5 năm. Đến hiện tại, mỗi ngày khi thức dậy, mình vẫn luôn hỏi mục đích sống của mình là gì, vì sao mình không có được một người yêu thương như rất nhiều người ngoài kia. Và đối với mình, có lẽ bài học lớn nhất mình phải học trong suốt tuổi trẻ của mình là việc phải chấp nhận mọi thứ diễn ra trong cuộc sống này ngay cả khi mình không mong muốn. Có những lúc đi làm về, mình trốn trong căn phòng chỉ có 1 mình và rồi mình lại rơi vào bi quan. Nhất là khi mình nhìn thấy những cặp đôi LGBT trên báo, trên mạng xã hội, ngoài đường. Mình biết là thuyền to thì sóng lớn, và đôi khi những gì mình thấy ở người khác có khi là sự đánh đổi điều gì đó mà mình không bao giờ biết được. Mình chỉ ước có thể đem hết nỗi lòng này kể cho một ai đó nghe. Nhưng mình không có ai và cũng không ai thực sự hiểu mình. À 2 năm trước mình nhiễm HIV, khoảng khắc ấy đã vĩnh viễn thay đổi con người mình. Vì những gì mình từng sợ hãi thì hiện tại nó đã trở thành tương lai của mình rồi. Điều mình thực sự áy náy nhất với bản thân không phải là vì mình đã để bản thân mình mắc căn bệnh đó vì mình luôn ý thức điều trị và chăm sóc bản thân mình. Mà là vì mình đi tìm tình yêu, rồi cũng vì điều đó mà mình không bao giờ tìm thấy nó nữa. Hic, mình nhớ cả bản thân của nhiều năm về trước, ngây thơ và vui tươi, nhưng bây giờ mình không còn như vậy nữa.

/r/vozforums Thread